Đường về nhà của vật hi sinh nữ phụ
Phan_3
Lúc này đích Tả Hương Lan toàn bộ dựa vào một cổ ý chí tại chống đỡ trứ thậm chí liên thần trí đều khả năng không lớn rõ ràng liễu, một trận tựa hồ muốn đem tha cả người đều xé rách đích đau nhức truyền đến, tha vô ý thức đích hé miệng ba một ngụm tựu giảo ở tại Tần Dĩ Mạt đích tiểu cánh tay thượng.
Đau đớn nơi cánh tay, làm cho Tần Dĩ Mạt không thể kìm chế hừ một tiếng.
Chỉ như vậy ta đã rất đau rồi, vậy lúc này người lại phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ chứ..!
“Thấy đầu rồi! Thấy đầu rồi !” – Bà đỡ gấp giọng nói : “Phu nhân, đã thấy đầu của đứa trẻ rồi, người chỉ cần cố gắng dùng sức một chút, đứa trẻ sẽ ra ngay!”
Tần Dĩ Mạt nghe lời bà đỡ nói, liền kề bên tai Tả Hương Lan gấp giọng kêu : “Nương, đệ đệ sắp ra rồi, sắp ra rồi đó! Người cần cố gắng. . . . . . Van xin người. . . . . Chỉ cần cố gắng một chút, hài tử của người sẽ lập tức ra đời mà!”
Có lẽ là nghe được âm thanh cỗ vũ của nữ nhi, hoặc là biết đây là cơ hội cuối cùng của mình! Tả Hương Lan đột nhiên nâng cao cơ thể, dùng hết sức bình sinh cả người, tê tâm liệt phế thảng thốt thét lên một tiếng: “A ————” .
“Oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Đứa trẻ trên người dính đầy tiên huyết của mẫu thân, phát ra những âm thanh đầu tiên của hắn ở thế giới này.
“Nương! Nương! . . . . . . . . . . . . Người nhìn đi. . . . . Đệ đệ sinh ra rồi kìa!” Tần Dĩ Mạt quỳ trên mặt đất gào khóc.
“Lan thư nhi, mau nhìn xem tiểu thiếu gia này, hắn lớn lên sẽ rất tuấn tú . . . . .” Chúc ma ma nhận lấy hài tử trong tay bà đỡ, ôm đến bên cạnh Tả Hương Lan, khóc không thành tiếng, nói: “Lan thư nhi của ta! Người mau mở mắt nhìn tiểu thiếu gia đi! Nhìn tiểu thiếu gia người liều mạng mới sinh ra được đi”
Tả Hương Lan từ từ chậm rãi mở mắt, nàng nghiêng đầu nhìn hài tử bên cạnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt—— bộ dáng tươi cười tràn ngập vui mừng và hạnh phúc.
“Hà nhi. . . . . .” Tả Hương Lan thì thào gọi.
“Nương. . . . . . Hà nhi ở đây. . . . . . Nương. . . . . .” Tần Dĩ Mạt đặt hai tay lên mặt nàng, khóc đến nỗi không thể kiềm được.
“Hà nhi. . . . . . Nương sau này không thể nào bên cạnh chăm sóc con được nữa. . . . . . Con cố gắng chiếu cố chính mình. . . . . . Đừng, đừng để cho người khác khi dễ . . . . .” .
“Con biết, con biết. . . . . . Nương. . . . . . Người đừng nói nữa. . . . . . Con lập tức đi tìm đại phu về mà! . . . . . . Ô ô. . . . . .” .
“Còn có đệ đệ của con . . . . .” Ánh mắt Tả Hương Lan càng ngày càng mờ đi, nàng thì thào nói: “Tất cả đều giao lại cho con! Chờ đến khi hắn trưởng thành, liền, liền có thể bảo, bảo hộ tỷ tỷ của hắn.!”
“Ta sẽ ! Ta nhất định sẽ chiếu cố đệ đệ thật tốt. . . . Đợi sau này hắn lớn lên ta sẽ nói cho hắn, nương của chúng ta yêu chúng ta cỡ nào.
“Hi ca. . . . . .” Tả Hương Lan chậm rãi giơ tay về phía trước.
“Hương Lan!” Liền nhìn thấy Bạch Hi không biết khi nào đã xuất hiện trước cửa, hai mắt hồng hồng thì thào kêu lên.
Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng ôm lấy đệ đệ trên giường, cúi đầu nghiêng người đứng một bên.
“Hi ca. . . . . .”
“Hi ca. . . . . .”
“Hi ca. . . . . .” Âm thanh của Tả Hương Lan từng chút từng chút yếu đi, nhưng bàn tay kia vẫn chưa đầy sự kiên trì cuối cùng của nàng, đưa tay về phía Bạch Hi.
Những giọt nước mắt nóng hổi từ trong đôi mắt hắn cuồn cuộn chảy ra, hắn loạng choạng bước từng bước đến bên giường, giơ lên cánh tay đang liên tục run rẩy.
Nhưng hắn vẫn là muộn một bước, cả đời này kiếp này hắn cũng không còn cơ hội nào nắm lấy đôi bàn tay ấm áp ấy nữa —— bàn tay thuộc về thê tử hắn.
Nhìn bàn tay Tả Hương Lan lặng lẽ rơi xuống, Bạch Hi không thể tin được hét lớn: “Hương Lan!“
“Oa oa oa oa. . . . . . Oa. . . . . .” Dường như hiểu ra được điều gì đó, tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng vang lên.
Tần Dĩ Mạt để đầu vùi vào thân thể đệ đệ, hai mắt nhắm chặt lại.
Mồng hai tháng chín năm Thiên Nguyên thứ hai mươi bảy, Tả Hương Lan – Chủ mẫu Tấn Châu Bạch Gia , băng huyết mà chết.
Chương 7 : Mắt lạnh xem trò hài
“Tiện nhân Ngu Tâm Nhi kia thắt cổ rồi!” Đây là tin vừa được truyền tới khi vừa mới qua Đầu Thất* của Tả Hương Lan.
*Bảy ngày sau khi chết ấy
Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng đẩy nôi, vươn tay sờ gương mặt mềm mại của đệ đệ, đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Thế nào? Nàng ta lại bắt đầu diễn tuồng sao?”
Trên mặt Thanh Bình có sự giễu cợt không kìm được, xem thường nói: “Quay về với chính nghĩa không được liền diễn trò đền mạng, nô tỳ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra” .
“Bình nhi tỷ tỷ —— tỷ thật thông minh nha! Thanh Nhi, không phải! Thanh Thảo không thể nhận ra được” .
Từ sau khi Tả Hương Lan qua đời, Tần Dĩ Mạt liền đem tứ đại nha hoàn Thanh Bình, Thanh Mai, Thanh Chi, Thanh Hiệp ở phòng của mẫu thân lúc sinh tiền, cùng với Chúc ma ma một đoàn, đến phòng mình.
Ngay đến tiểu nha hoàn Thanh Nhi lúc trước luôn hầu hạ bên cạnh mình, Tần Dĩ Mạt cũng trực tiếp đổi luôn thành Thanh Thảo.
“Hừ . . . . . Cái người giả tiên kia nếu không phải nhờ vào như vậy, nếu thực sự muốn chết thì đã không chọn lúc lão gia ở gần đó, chỉ là làm cho người ta xem mà thôi!” Thanh Bình oán hận nói.
Tần Dĩ Mạt khép mắt lại, đối với lời nói của Thanh Bình không có ý kiến, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Bình ngươi ra ngoài xem Chúc ma ma đã trở lại chưa?”
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Bình cúi người nhận lệnh, liền xoay người rời đi, ra bên ngoài tìm hiểu.
Nhưng chỉ một khắc đồng hồ, liền thấy nàng cùng Chúc ma ma tiến vào.
“Tiểu thư” – Trên gương mặt khô gầy lợi hại của Chúc ma ma khó có được tia tiếu ý, chỉ nghe bà nói: “Cậu bên ngoại bọn họ đã xuống xe ngựa, hiện tại đang đến thư phòng bên kia.!”
Tần Dĩ Mạt gật gật đầu, nhẹ nhàng phân phó : “Thanh Bình, Thanh Mai hai người các ngươi ở lại chỗ này chăm sóc Dương nhi một tấc không rời, Chúc ma ma ngươi cùng ta đi qua bái kiến bên cậu.” .
***
“Bạch Hi ta nói cho ngươi biết —— Lan nhi chết như thế nào, lão tử đều biết rõ ràng! Ngươi hôm nay nếu còn muốn bao che hung thủ hại chết muội muội ta, Tả Hướng Thiên ta cho dù có liều cái mạng này cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Tần Dĩ Mạt vừa tới gần cửa thư phòng, liền nghe được âm thanh gào đến kinh thiên động địa từ trong phòng, cùng tiếng đồ vật rơi.
“Đại ca có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói” Một âm thanh khác như của một nam nhân giảo hoạt vang lên : “Trước hết nghe thử xem tỷ phu nói hết đã! Không được nổi giận, không được nổi giận đâu!”
“Phóng ngươi, mẹ nó thí! Còn cái gì để mà nói, lão tử hôm nay nhất định phải giết chết cái tiện nhân kia, báo thù cho muội muội !”
Tần Dĩ Mạt hơi nghiêng đầu, nghe âm thanh cãi vã tranh chấp cùng âm thanh rơi rớt loạn thành một đoàn ở bên trong.
“Thanh Thảo. . . . . .” Nửa khắc trôi qua, nàng chậm rãi nói: “Vào trong chuyển lời cho cha ta, ta muốn bái kiến cậu.” .
“Vâng!” Thanh Thảo lên tiếng trả lời.
***
“Nữ nhi gặp qua cha” – Tần Dĩ Mạt cúi người chào, đại khái là vì nàng đến làm giảm bớt tình cảnh quẫn bách của Bạch Hi, hắn liên thanh nói: “Hà nhi mau đứng lên đi!”
Liếc qua cái mặt bầm tím, khóe miệng rách một mảnh của cặn bã cha, trong lòng nàng sảng khoái kêu lên một tiếng: “Đáng!”
“Con là nữ nhi của Hương Lan sao!” Chỉ thấy một người khôi ngô, sắc mặt ngăm đen, nhìn qua cực giống Lý Quỳ đại hán, mắt hổ rưng rưng hét to.
Tần Dĩ Mạt tâm tư biến đổi, lập tức liền hiểu ra vị đại hán này chỉ e cũng là ca ca của Tả Hương Lan, là cậu ruột của nàng.
“Cậu. . . . . .” Đôi mắt to của Tần Dĩ Mạt trong khoảnh khắc liền có một tầng nước mắt, chỉ thấy nàng quỳ xuống nói: “Cậu rốt cuộc cũng tới rồi!”
Tả Hướng Thiên nhìn cháu gái một thân đồ tang thêm một màu đơn bạc, nhớ tới muội muội hắn thương yêu nuông chiều từ nhỏ lại chết thảm, hắn không khỏi ôm lấy Tần Dĩ Mạt dưới đất, nước mắt cuồn cuộn nói: “Hảo hài tử, hảo hài tử. . . . . . Cậu tới rồi! Cậu tới rồi! Cậu nhất định sẽ không cho nương con cứ như vậy mà đi, nhất định phải để hồ ly kia nợ máu trả bằng máu”
“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Cậu. . . . . .” .
Nhìn nữ nhi đang ôm đầu khóc rống cùng với đại cửu tử, trên mặt Bạch Hi trên mặt không khỏi hiện lên một tầng xấu hổ , không tự chủ vuốt vuốt hai tay, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nam tử còn lại trong phòng.
“Ngươi chính là nữ nhi Hà nhi của Hương Lan muội muội đi! Ta là nhị cữu cữu của ngươi . . . . .” Nam tử tay cầm quạt, vẻ mặt ngả ngớn nói .
Nhưng mà, Tần Dĩ Mạt cũng không để ý đến hắn, vẫn như cũ ôm lấy Tả Hướng Thiên khóc đến tê tâm phế liệt.
Đợi một lát qua đi, tiểu cô nương đang đau lòng mẫu thân cùng đại hán đau lòng muội muội cuối cùng cũng khóc xong, Tần Dĩ Mạt mới ngước ánh mắt sưng đỏ như hạch đào lên, nghẹn ngào nói: “Cha….cha…xin lỗi, Hà nhi thất thố rồi!”
Nhìn nữ nhi đáng thương như vậy, Bạch Hi rốt cuộc cũng không đành lòng nói gì, chỉ thấy hắn quay qua đại hán kia, nói: “Đại ca, Hương Lan là thê tử của Bạch mỗ, mất đi nàng, ta đau lòng không kém gì các ngươi, thế nhưng —— chuyện này tuyệt đối là có ẩn tình !”
“Bạch Hi ngươi cái đồ súc sinh này, chuyện tới mức này còn muốn nói láo !” Tả Hướng Thiên giơ lên nắm tay, chỉ vài bước đi đến bên cạnh Bạch Hi, rống lên.
“Đại ca, đại ca. . . . . Huynh trước hết nghe tỷ phu nói xong đã!” Này nhìn qua nam nhân một bộ công tử đang ôm lấy lưng của Tả Hướng Thiên, nói to.
“Cậu!” Lúc này âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt buồn bã nhìn Bạch Hi, nhẹ giọng nói : “Người không ngại trước thử nghe cha nói xem, rồi kết luận cũng không muộn mà!”
Bạch Hi nhìn nữ nhi “hiểu chuyện”, không khỏi lộ ra một vẻ cảm kích, Tần Dĩ Mạt sắc mặt khó lường lặng lẽ cúi đầu.
Tả Hướng Thiên nghe đến ngoại sinh nữ cũng nói như vậy, liền ngừng lại hừ lạnh một tiếng, rất có phong phạm ta nhìn ngươi xem ngươi có thể làm trò gì cho ta xem.
Chỉ thấy lúc này Bạch Hi bỗng nhiên lấy tra một phong thư trong tay áo, cung kính đưa cho Tả Hướng Thiên.
Hừ một tiếng, Tả Hướng Thiên mở thư bình tĩnh đọc, chỉ chốc lát lại giận tím mặt quát: “Muội muội ta là bị cái tiện nô này hại chết sao?”
Bạch Hi đau lòng trầm thống gật đầu.
Tần Dĩ Mạt cúi người nhặt bức thư Tả Hướng Thiên bởi vì kích động đã làm rơi dưới đất, nàng nhanh chóng xem lướt qua, nhưng mà càng xem càng thấy hoang đường.
Thư này chính là từ một nô tài họ Triệu từng hầu hạ Tả Hương Lan viết, trong thư kể lại bởi vì Tả Hương Lan từng trách tội ả, liền quyết định lợi dụng Ngu Liên Nhi trẻ người non dạ, lừa nàng bỏ hồng hoa vào thuốc bổ của Tả Hương Lan, muốn giết chết Tả Hương Lan mới xóa được nỗi hận trong lòng.
“Cái tiện nô đó đâu? Lão tử muốn lột da nàng ta!” Tả Hướng Thiên mắt hổ trừng to, gầm lên tiếng rung trời.
“Nô tỳ kia bởi vì sợ chúng ta tra ra chân tướng, ngày hôm qua đã nuốt bạc tự sát rồi!” Bạch Hi trầm giọng nói.
“Nguyên lai là như vậy. . . . . .” Nam tử trẻ tuổi lộ ra một vẻ bừng tỉnh hiểu ra, lập tức giọng căm hận nói: “Thực sự là một nô tài chết tiệt. . . . . . Nhị tỷ đáng thương của ta! Đột nhiên lại bị tiện nhân này hại chết!”
Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn cái vị “Ngả ngớn nam nhân” xướng lên câu nói ấy, lại nhìn cái cặn bả cha “vẻ mặt đau lòng”, cuối cùng lại nhìn đến hàm răng của Tả Hướng Thiên đang nghiến lại, không khỏi thở dài một hơi, nghĩ thầm: Xem ra chuyện này lại có biến số đây!
“Đây là thực tình cái chết của Hương Lan. . . . . .” Bạch Hi khàn giọng nói: “Liên Nhi đứa trẻ này tuy đúng là phạm vào lỗi lớn bậc ấy nhưng con bé dù sao cũng vì ngây thơ nhỏ tuổi không hiêu chuyện, đều là bị người khác dụ dỗ mới có thể…có thể…” .
“Mới có thể hại chết lão bà ngươi!” Tần Dĩ Mạt trong lòng lạnh lùng nói.
Lời nói của nam nhân này, nàng một chữ đều không tin được.
Cái chân tướng đầy lỗ hổng, hoang đường buồn cười này chắc chỉ có hai người ngốc nhất thiên hạ kế bên mới tin được.
“Để ta đi vào, để ta đi vào. . . . . .” Ngay tại lúc này, Ngu Tâm Nhi mặt đầy nước mắt đột nhiên đẩy cửa chạy vào.
Chỉ nghe nàng ta như khóc như kể lể: “Vô luận thế nào, cái chết của Hương Lan tỷ tỷ cùng với Liên Nhi đều thoát không khỏi liên quan, ta thân là nương của nó lại không dạy dỗ tốt nó, ta không thoát khỏi tội ! . . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Ta thế này liền thay huynh cho ca ca Tả gia cái công đạo!”
Nói xong những lời này, chỉ thấy Ngu Tâm Nhi nâng váy, trong khoảnh khắc liền muốn chạy đến, đụng vào cây cột đỏ trong phòng.
“Tâm Nhi!” Chỉ thấy Bạch Hi sắc mặt đau đớn, thét lên một tiếng.
Trong lòng Tần Dĩ Mạt cũng kinh động, không nghĩ tới nữ nhân này cũng sẽ “dũng mãnh” tới mức độ này.
Mắt thấy Ngu Tâm Nhi đang cách cảnh máu chảy tung tóe vài bước chân, không nghĩ tới nam tử trẻ tuổi ấy cư nhiên lại cướp trước một bước đứng trước cái cột đỏ, thân thể Ngu Tâm Nhi liền nằm trong lòng hắn.
“Tâm Nhi. . . . . . Tâm Nhi. . . . . . Nàng làm sao thế?” – Bạch Hi đang đứng cách bọn họ rất xa, vội vàng chạy tới, đoạt lại Ngu Tâm Nhi trong lòng nam tử kia, gấp giọng hỏi.
“Ô ô. . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Ngu Tâm Nhi sà vào người của Bạch Hi, khóc không ngừng nghỉ.
Nhìn thấy người trong lòng thần sắc thống khổ như thế, trong mắt Bạch Hi không tự chủ được xuất hiện một chút thương tiếc đau lòng.
Chỉ thấy hắn đột ngột ôm lấy Ngu Tâm Nhi, đứng dậy quay sang Tả Hướng Thiên đang xem xét, thần sắc kiên định nói: “Chân tướng sự việc Bạch mỗ đã nói hết với đại ca rồi, việc này không liên quan tới mẹ con Tâm Nhi, vậy nên dừng lại đi!”
“Ngươi ————!” Tả Hướng Thiên trừng mắt muốn lên tiếng chửi mắng.
“Cậu!” Lúc này Tần Dĩ Mạt đột nhiên kéo tay hắn, nhìn hắn lắc đầu.
Bạch Hi cũng không quan tâm ý nghĩ của mọi người trong phòng, ôm lấy Ngu Tâm Nhi đang khóc lóc sụt sùi, đi ra ngoài.
“Đẹp! Thật quá đẹp!” Ánh mắt nam tử trẻ tuổi kia si mê nhìn về phía thân ảnh của bọn họ, phảng phất dư vị quấn quýt, thì thầm tự nói: “Không ngờ trên đời này lại có mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy!”
Tần Dĩ Mạt nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt yếu ớt nhìn nam tử này, bỗng nhiên khóe miệng nâng lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Chương 8 : Phượng Hoàng dữ phi bội
“Ái chà! Dương nhi của chúng ta thật là mạnh mẽ!” Bàn tay to của Tả Hướng Thiên kéo kéo thân thể nhỏ bé của hài tử, một bộ dạng thích đến không chịu nổi. Nhưng chắc là hắn ôm tiểu hài tử quá thô lỗ, bạn nhỏ Bạch Dương một chút cũng không cho cửu cửu của nó một chút mặt mũi nào, lập tức khóc rống lên.
“Này, này, thế nào lại khóc rồi? Ta cũng không có dùng sức mà!” Tả Hướng Thiên chân tay luống cuống nói to.
Tần Dĩ Mạt môi hồng nhếch lên, tiến lên vài bước, ôm lấy tiểu hài tử trong lòng hắn, thành thạo vừa đưa đẩy vừa dỗ dành: “Dương nhi không khóc, Dương nhi không khóc nha! Tỷ tỷ ở đây mà!”
Có thể là cảm giác được mùi vị và âm thanh quen thuộc, bạn nhỏ Bạch Dương mím mím đôi môi mềm mại, do gào khóc mà biến thành thút tha thút thít.
“Chúc ma ma, chắc là Dương nhi đói bụng rồi! Ngươi đem hắn đi xuống uống sữa đi!” Tần Dĩ Mạt trìu mến xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của bé, khẽ cười nói.
“Vâng! Tiểu thư”.
Nhìn cháu gái hành vi lời nói làm việc, Tả Hướng Thiên không khỏi than thở: “Ai. . . . . . Nương con vừa đi, thật là khổ cho con rồi!”
Tần Dĩ Mạt mỉm cười, lấy tay rót một chén trà nóng đưa cho Tả Hướng Thiên, nhẹ nhàng nói: “Hà nhi không khổ, nương mặc dù mất, nhưng cháu còn có cậu mà! Dù ai có muốn cũng không khi dễ được cháu” .
Tả Hướng Thiên được cháu gái không nặng không nhẹ vỗ mông ngựa đến thoải mái cực điểm, chỉ thấy hắn gật đầu mạnh một cái, lên tiếng: “Rất đúng, rất đúng, cậu chắc chắn sẽ bảo hộ tốt cho con và Dương nhi, tuyệt không để kẻ nào khi dễ đến hai tỷ đệ ” .
Tần Dĩ Mạt nhìn Tả Hướng Thiên vỗ ngực đến vang âm, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi, cửu cửu tiện nghi này tuy là trong lòng có tỷ đệ bọn họ nhưng nhìn cách hành sự của hắn, thực sự không thể nói là một người có tâm nhãn được. Chẳng trách Tả Hương Lan lại dùng”Mãn hán” để hình dung ca ca ruột của nàng !
“Cậu. . . . . .” Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng nói: “Cực nhọc người một đường bôn ba rồi, nên chắc rất là khổ cực! Không biết ngoại tổ phụ thân thể khỏe chứ?”
Tả Hướng Thiên thở dài một tiếng, noi: “Từ sau khi nhận được tin nương ngươi qua đời, ngoại tổ phụ liền ngã bệnh, ta cũng bởi vì lo cho thân thể lão nhân gia, mới chậm chạp không có xuất phát, đợi bệnh tình của hắn ổn định mới vội vàng chạy tới, ai. . . . . . . . . . . . Không nghĩ tới liên lụy Lan nhi đầu thất cách thức đều không được a!”
Tần Dĩ Mạt trong lòng lặng lẽ khẽ động, nàng từng nghe Tả Hương Lan đề cập qua chuyện nhà. Không giống như thời đại kinh thương của Bạch gia, Tả Hương Lan cũng bước ra từ dòng dõi thư hương, phụ thân Tả Lâm Dật là một người học thức uyên bác đọc đủ thứ sách, lại mở ra một”Lộc Minh thư viện” được xưng là thư viện tốt nhất ở Chiết-Châu, danh tiếng vang vọng thiên hạ.
“Vậy. . . . . . Ngoại tổ phụ ông ấy hiện tại không lo lắng chứ?” Tần Dĩ Mạt khẩn trương đhỏi.
“Hà nhi yên tâm đi! Ngoại tổ phụ con chỉ là vì quá mức bi thương, một thời gian không tiếp thu được sự thật cho nên mới lâm bệnh, hiện tại đã đỡ rất nhiều, bên người ông lại có cô mẫu chiếu cố, chỉ cần tịnh dưỡng tốt, hoà hoãn tâm tình là được.”
Theo như lời nói của Tả Hướng Thiên, cô mẫu chính là muội muội ruột của Tả Lâm Dật, năm ấy cha mẹ nàng cưng chiều nàng, sợ nàng gả ra ngoài bị gia đình chồng khi dễ liền tìm một người con rể ở rể. Vì vậy vị cô nãi nãi cho dù đã thành hôn nhiều năm như vậy rồi , cho dù cha mẹ chồng đễ đã tạ thế, cũng vẫn như cũ sống với ca ca. Thậm chí sinh ra hài tử đề lấy họ Tả. Mà cái vị công tử ca phong lưu vừa nãy tự xưng là nhị cữu cữu của Tần Dĩ Mạt, đó là con trai của nàng ta.
Sau khi hiểu rõ quan hệ trong đó, Tần Dĩ Mạt vỗ nhẹ nhàng vỗ ngực, lộ ra biểu tình thả lỏng: “Ngoại tổ phụ không có việc gì , vậy thật sự quá tốt! Nếu không, nương ở dưới cửu tuyền sẽ không an tâm!”
Tả Hướng Thiên nghe ngoại sinh nữ lại nhắc tới muội muội số khổ của hắn, trên mặt không khỏi có một tầng bi thương, hắn than thở nói: “Ta lần này tới, một là muốn cúng tế nương ngươi, hai là muốn để người hại chết nàng đền mạng, nhưng không nghỉ tới sự tình lại đột nhiên phát sinh thành như vậy, người hại chết mẹ ngươi cư nhiên đã tự sát, ai————” . Tuy nói đồng lõa hại chết muội muội còn có một người, nhưng dù sao chỉ là một nha đầu mới năm sáu tuổi, chẳng lẽ một nam nhân cao bảy thước như hắn lại thực sự đi làm khó mội hài tử?
“Aizzz! ! ! !”
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, con ngươi đen láy của Tần Dĩ Mạt khẽ chớp một cái, trong vô thức lặng lẽ nói một câu, sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng nàng khẽ nói: “Cũng sẽ có một ngày. . . . . . . . . . . . . . . . . .” .
Nhóm Tả Hướng Thiên hai người ở lại Bạch phủ nhiều tháng liền mới khởi hành về nhà, bên bờ sông, Tần Dĩ Mạt chậm rài thu hồi ánh nhìn từ xa xa, xoay về bên cạnh nhìn gương mặt như trút được gánh nặng, nói rằng: “Cha……Hà nhi đã lâu không có ra phố rồi, muốn ra ngoài mua sắm, có được không?”
Bạch Hi cười gật đầu, nói : “Đi tiêu sầu cũng tốt, Bạch Phúc, ngươi phái vài người đi bảo vệ tốt tiểu thư.!”
“Dạ!” Đại tổng quản Bạch gia, Bạch Phúc cúi người đáp.
Ngồi trong kiệu, tâm tư Tần Dĩ Mạt nhanh chóng chuyển động, Tả Hương Lan đã chết, như vậy theo kịch tình Ngu Tâm Nhi cái đóa hoa thánh mẫu kia”lừa dối cha” trong tiểu thuyết nên leo cao mà trở thành Bạch Hi thê tử, mà nữ nhi của nàng Ngu Liên Nhi sẽ trở thành Bạch Liên Nhi, trở thành Bạch phủ Nhị tiểu như, là muội muội của Bạch Hà nàng.
Tần Dĩ Mạt sau khi nghĩ tới đầy, liền thấy trong ngực từng trận bức bách, cái loại cảm giác nghẹn ức biết rõ sẽ bị cái đóa sen trắng đem mình ra làm vật hi sinh, nhưng chỉ có thể trói tay chịu chết, quả thực thật khiến người phát điên.
“Tiểu thư. . . . . .” Bên ngoài kiệu, Thanh Thảo thì thầm ríu rít nói : “Nghe nói Ngọc Túy Hiên vừa mới nhập trang sức tốt nhất, nếu không chúng ta qua xem thử đi?”
Tần Dĩ Mạt lần này đề xuất muốn đi dạo phố, đơn giản cũng để tận mất xem hương vị “Cổ đại thế giới”, đối với việc muốn đi đâu xem cũng không để ý, chỉ nghe nàng nói: “Đi, chúng ta liền đi qua đó!
“Ôi . . . . . Bạch tiểu thư, cô đã tới!” Một nam tử trung niên dáng người mập mạp, vẻ mặt nịnh nọt cười nói : “Thực sự là khách quý tới, khách quý tới nha!”
Tần Dĩ Mạt nhàn nhạt gật đầu, Thanh Thảo ở một bên cất giọng cao hăng hái nói: “Vương chưởng quỹ, tất cả mặt hàng tốt nhất của các ngươi lên đây” .
Bạch gia ở Tấn Châu ai mà không biết chứ? Đó nhưng là kẻ có rất nhiều tiền nha! Gương mặt đầy thịt của Vương chưởng quỷ cười tươi như đóa hoa, chỉ nghe hắn liên tục đạp ứng, chỉ chốc lát lấy ra một hộp tử đàn tinh chế không gì sánh được.
“Đây là bạc mạ kim khảm châu bảo điền vĩ, kim điểm thúy khảm đông châu nhĩ hoàn, Kim tương châu thúy biên bức nhĩ hoàn, tử châu mã não hạng liên, . . . . . . . . . . . . Mỗi thứ đều là bản điếm đem cất kĩ, đeo lên người Bạch tiểu thư thật sự rất hợp nha!”
Tần Dĩ Mạt nghe chưởng quỹ liên tục thổi phồng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm: mình chỉ mới là tiểu nhi mấy tuổi, căn bản là không thích hợp đeo mấy vật kinh diễm này, tên béo này cũng thật là trợn mắt mà nói dối.
Nhìn Tần Dĩ Mạt hưng trí như vậy , Vương chưởng quỹ kia không khỏi có chút nóng nẩy, hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói cái gì với hỏa kế đứng bên cạnh, hỏa kế kia gật đầu lập tức chạy tới nội đường.
“Bạch đại tiểu thư. . . . . .” Vương chưởng quỹ cười hì hì đích nói : “Tiểu thư cônếu là quý nhân là từ núi vàng núi bạc đi ra, mấy thứ này này có thể là đã từng nhìn thấy qua, cũng không cảm thấy hiếm lạ. Nhưng là vừa hay nha! Bản điếm khoảng thời gian trước nhập vào một kiện trân bảo tinh chế, tiểu nhân liền lấy cho cô cầm xem nha. . . . . .” .
Lông mày Tần Dĩ Mạt khẽ hất lên, dường như là có chút hiếu kỳ.
“Đây là ngọc bội?” Nàng nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội kim ti tú trù xa hoa lộng lẫy , có chút nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy! Ngọc bội này tên là Phượng hoàng vu phi, chính là dùng dương chi ngọc tốt nhất thế gian điêu khắc mà thành, cô xem hình dáng của nó và thử chạm vào đi. . . . . . Tuyệt đối là trân phẩm ngọc thạch đó”
Thực rất đẹp, Tần Dĩ Mạt yêu thích vuốt ve cái ngọc bội trong tay không rời, nàng hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Ha hả. . . . . . nếu là Bạch tiểu thư muốn mua, kia tiểu nhân liền cho ngài giá của hàng nhập, cái số này——” Vương chưởng quỹ mặt đầy tươi cười đưa lên năm ngón tay, nói: “Năm nghìn lượng” .
Năm nghìn lượng? Ngươi cái tên mập mạp chết tiền này đang mổ dê béo sao! Tần Dĩ Mạt trong lòng liên tiếp co rút, nhất thời ngày cái thứ trong tay này quá nặng rồi. Ngay lúc nàng đang muốn lặng lẽ để nó lại chỗ cũ thì, âm thanh của cái bản điện tử , đột nhiên vang lên bên tai ————
“Người xuyên không số 7474974, thành công thu được đạo cụ của câu chuyện —— Phượng Hoàng dữ phi bội, thưởng khuyến khích 5 điểm sinh tồn, khai mở đầu mối câu chuyện ——《Mối tình đầu của Nam Cung Phong Hoa 》 nếu thành công hoàn thành nhiệm vụ đầu mối, hệ thống sẽ thưởng khuyến khích 50 điểm sinh tồn, nếu nhiệm vụ thất bại, sẽ trừ đi 100 điểm sinh tồn —— nhắc nhở, nhắc nhở, nếu điểm sinh tồn của người xuyên không biến thành số âm, như vậy hệ thống sẽ tự động xóa bỏ lượt chơi của người xuyên không, xin ngài hãy nhớ kĩ” .
“Tiểu thư, cô, cô làm sao vậy?” Thanh Thảo nhìn tiểu thư nhà mình nhất cử nhất động đột nhiên biến đổi, không khỏi lo lắng lay lay tay của nàng.
“Vương chưởng quỹ” Tần Dĩ Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng, cả người run run từng chữ từng chữ nói: “Vô luận là bao nhiêu tiền ta cũng mua! ! !”
“Được rồi. . . . . .” – Gương mặt đầy thịt của Vương chưởng quỷ lập tức biến thành đóa hoa cúc lớn, hắn cao giọng nói.
“Chưởng quỹ . . . . . .” Đợi đám người Tần Dĩ Mạt rời đi rồi, liền có một hỏa kế lanh lợi bưng lên một cốc trà, tràn đầy kính trọng nói: “Cũng là ngài cao tay nha”
Vương chưởng quỷ kia cười ha ha, mặt đầy vẻ đắc ý nói : “Đó là, đó là. . . . . .” .
“Thế nhưng chưởng quỹ, Nam Cung thế gia sẽ không phát hiện chúng khấu trừ nguyên liệu làm ngọc thạch kia chứ?”
“Ngươi biết cái gì, chúng ta chỉ dùng một chút còn thừa lại làm ra cái món phục bội kia, ngươi không nói ta không nói ai có thể biết?”
“Đúng đúng đúng, nếu không phải nhờ thủ đoạn cao minh của chưởng quỹ ngài, này sẽ không vô cớ liền có được năm nghìn lượng bạc đâu. . . . . .” .
“Được rồi, đừng ở chỗ này nịnh hót nữa!” Vương chưởng quỹ cười to, nói: “Đi, đi lấy khối Cửu Thiên Đằng ngọc bội Nam Cung thế gia cần ra đây — ngày hôm nay chính là ngày bọn họ hẹn lấy, a ha ha ha——” .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian